Chuyển tới nội dung

Những con sao biển

    Một sớm tinh mơ, khi mặt biển còn mù sương, tôi bắt đầu chạy thể dục với chiếc walkman đeo bên hông. Ở phía xa, tôi thấy một cậu bé có vẻ bận rộn. Cậu chạy lăng xăng, cúi nhặt những vật gì đó rồi quăng nó xuống biển. Nếu đó là trò chơi thi ném đá thì tôi có thể trổ tài cùng cậu bé. Ngày nhỏ, tôi cũng thường hay chơi trò này. Nhưng khi nghe thấy tiếng cậu hét:”Về nhà ngay nhé! Bố mẹ mày đang đợi đấy!”

    Có thể bạn không tin, như chính tôi lúc ấy, những “viên đá” đó thì ra là những con sao biển bị mắc cạn trên bãi. Và vị cứu tinh nhỏ này đang cố gắng đưa chúng trở lại bãi biển, chạy đua với Mặt trời mà chỉ vài giờ nữa thôi sẽ trở nên gay gắt và không tài nào chịu đựng nổi.

    Nhưng những cố gắng của cậu bé rồi sẽ chỉ là công cốc thôi. Làm sao có thể đưa hàng ngàn con sao biển về “nhà” của chúng được? Tôi gọi to: ” Này nhóc, làm thế làm gì? Làm sao em cứu được tất cả những con sao biển?”

    Cậu bé lại cúi xuống, nhặt một con sao biển và hét trả lời: “Nhưng em có thể cứu được con này mà. Nó sẽ được về nhà!” Cậu bé vung tay quăng con vật bé nhỏ xuống biển. Rồi lại lập tức cúi xuống với một con khác…

    Rõ ràng cậu bé không quan tâm đến việc có vô số những con sao biển trên cát. Cậu chỉ nhìn thấy những sự sống mà cậu đang nắm trong tay. Cái mà cậu bé nhìn thấy, dù chỉ là một con số nhỏ nhoi nhưng đầy ý nghĩa. Còn tôi, tôi nhìn thấy một con số quá khổng lồ đó là vô vọng.

    Thế là tôi cúi xuống nhặt một con sao biển lên và đưa nó về nhà.

    9 bình luận trong “Những con sao biển”

    1. Đúng vậy. Chỉ cần việc đó có ích thì nên làm, không cần biết mức độ lớn nhỏ của ích lợi đó tới đâu. Vì dù sao, làm thì vẫn hơn là không làm. Không làm thì chẳng bao giờ làm người có ích.

    2. Có đôi lúc tôi tự hỏi chính bản thân mình tại sao lai kém cỏi đến vậy? Tôi chưa bao giờ có được những suy nghĩ như cậu bé đó. Tuy rằng ngây thơ nhưng điều đó rất lớn lao. Tôi chưa từng làm được điều gì cho những người xung quanh cũng như cho bản thân mình.

    3. Đúng là trên đời này có nhiều điều, nhiều nguời ta không thể giúp tất cả được nhưng ta có thể giúp được ít nhất là 1 trong số họ mà đúng không các bạn. Hãy làm hết sức chúng ta có thể nhé!

    4. Câu chuyện thật là ý nghĩa, đừng bao giờ nhìn những gì thật to tát rồi lại thấy vô vọng vì mình chẳng thực hiện được, hãy nhìn vào những gì trong tầm tay ta, dần dần thực hiện những nhỏ nhoi đó thì cuộc sống cũng đã thật ý nghĩa rồi.

    5. Có lần tôi và người bạn đi viếng một ngôi chùa, nó nằm trên đỉnh của một ngọn núi. Khi hai chúng tôi leo lên được vài bậc thang thì có một chú bé mặt mày nhem nhuốc chạy đến và chìa tay xin tiền. Tôi đưa tay vào túi định móc ra ít tiền để cho chú bé, nhưng người bạn của tôi thì ngoảnh mặt ngó lơ: Liệu mày có giúp được hết cả đám người ăn xin bu quanh cái núi này không?. Thế là tôi ngần ngại . . .
      Vậy đó, bạn có bao giờ ngần ngại như tôi chưa?.

    6. Hãy giữ mãi tình yêu ngâythơ và thánh thiện đó nhé cậu bé! Khi em lớn lên, khi cuộc sống xô đẩy em như những cơn sóng biển kia đã làm với những con sao biển, sẽ có một bàn tay đưa em về nơi bình yên! Em thật đẹp!

    7. Tôi đã từng đứng trước trường hợp như cậu bé đó vậy, và tôi cũng chắc rằng chúng ta ai cũng ít nhất một lần giống như cậu bé đó, nhưng tôi không làm như cậu ấy, tôi chỉ để ý đến số lượng công việc mình làm là bao nhiêu, và rồi cảm thấy ngán ngẩm khi phải thực hiện nó. Còn cậu bé của chúng ta thì làm ngược lại, cậu chỉ chú ý đến mình làm được bao nhiêu và việc mình làm đó giúp ích gì cho người khác không, cậu thấy vui khi giúp đỡ những con sao biển “được về nhà”, ý nghĩ của cậu thật đơn giản nhưng nó làm cho tôi suy nghĩ rất nhiều. Đôi khi chúng ta chỉ nghĩ đến những điều phức tạp mà không chịu đơn giản hoá vấn đề để rồi tự gây khó khăn cho mình. Câu chuyện đã cho tôi bài học quý báu, cám ơn cậu bé, cám ơn.

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *